Truyện của tôi

Con gái nhỏ dũng cảm, kiên cường của mẹ!

Bài tôi viết cho con gái lớn của tôi 11 năm trước, lúc con 2 tuổi, đăng trên webtretho!

Con gái nhỏ dũng cảm, kiên cường của mẹ!

Mẹ đang làm việc, điện thoại reo:
– A lô, mẹ hả? Hỏi mẹ có khỏe không con? (giọng ba mớm đằng sau)
– Mẹ khỏe không?
– Mẹ khỏe, sáng giờ con ở nhà với ba có ngoan không?
– Ngoan!
– Con đã uống sữa chưa?
– Con uống sữa rồi!
– Con đói chưa?
– Con đói rồi!
-Tí mẹ về mua đồ ăn cho con nha.
– Dạ! Con chào mẹ! Thương mẹ!
– Mẹ cũng thương con!
        Không ngờ có ngày mẹ được nghe con gái mẹ nói chuyện như thế này, mẹ nghe xong mà lòng dâng đầy cảm xúc, chỉ muốn được về ngay với con yêu.
       Quay ngược thời gian 2 năm về trước, khi ấy mẹ đang mang thai con tháng thứ 7, mới bước qua tuần thứ 29 thì mẹ đột ngột bị tiêu chảy, nằm lả cả 2 ngày, tối hôm ấy là thứ 7 mẹ sốt cao lắm. Như có linh tính ba con kêu xe đưa mẹ đi bệnh viện phụ sản mặc dù mẹ bị tiêu chảy, đến nơi thì bác sĩ bảo mẹ có dấu hiệu sinh phải nhập viện ngay.
       Mẹ nghe xong như người mất hồn, không biết phải làm gì nữa, con mẹ còn bé bỏng quá cơ mà! mẹ nói với ba, ba cũng cuống quít gọi cho người thân, người thì mang khăn mang tả đủ thứ lên.Rồi mẹ cũng nhập viện chờ sanh, mẹ cầu trời thương có phép lạ để con mẹ được bình yên trong bụng để đủ ngày đủ tháng mới chui ra.
     Bác sĩ bào mẹ đã bị vỡ ối nên tiêm kháng sinh cho mẹ và cũng tiêm cho mẹ thúôc trợ phổi cho con để con có ra đời thì cũng đủ sức chống chọi mà thở được!Chiều tối thứ 2 thì mẹ sanh, mẹ sanh con dễ dàng vì con còn nhỏ quá, con bay cái vèo ra và bác sĩ chụp con trên tay, cảm nhận của mẹ là con rất bé, nằm gọn trong lòng tay bác sĩ.
    Con khóc cũng to lắm, mẹ yên tâm được phần nào, bác sĩ đem con đi rồi báo với mẹ là “con em là bé gái nặng 1,3 kg vì bé sinh non nên chị đem qua bên dưỡng nhi nằm lồng ấp rồi, bây giờ chị cho em xuống trại”.
     Mẹ xuống phòng mà người mệt mỏi rả rời, hơn hết là lòng thương con vô hạn, không biết con có qua khỏi hay không, mẹ cố gắng lạc quan cho ba thấy mẹ là người mạnh mẽ và cũng để cho ba yên tâm, nhưng trong lòng mẹ từng ngọn sóng cứ tuôn trào.
     Mẹ đòi vào thăm con nhưng ba và bác sĩ không cho thăm. họ bảo nhiều bà mẹ lên thấy con đã ngất xỉu và khuyên mẹ nên nghỉ ngơi, mọi chuyện có bệnh viện lo rồi.
     Trời ơi, có ai sinh con mà chưa thấy được con như mẹ không? Nằm trong bệnh viện thấy người ta quấn quít với các em bé mà mẹ tủi thân quá, hơn nữa ai cũng hỏi mẹ là em bé đâu, mẹ chỉ biết ngậm ngùi.
     Mấy ngày mẹ xuất viện về nhà, mẹ chỉ có một mình, ba thì sáng đi làm chiều lên bệnh viện thăm con, đưa tã cho con.
     Sữa thì căng tức mẹ đành vắt sữa ra rồi tự uống, thương thay con mẹ phải uống sữa ngoài! Hàng ngày ba đi thăm con phải đi về gần 70 cây số mà lòng ba nặng trĩu âu lo, vì bác sĩ bảo tình hình sức khỏe con không khả quan lắm.
      Ba con đâu dám nói với mẹ, vì mẹ mới sinh cần nghỉ ngơi, mà mẹ cũng không dám cho ba thấy là mẹ buồn như thế nào!          Rồi thời gian gần 20 ngày con nằm lồng ấp cũng qua, bác sĩ gọi điện cho mẹ lên chăm sóc cho con và học phương pháp kanguroo để ấp con.
       Trời mẹ mừng quá, mẹ sắp gặp con rồi ư, hãy chờ mẹ con nhé! Mẹ sẽ chăm sóc con thật chu đáo nhé con yêu?Thời gian gặp con cũng đến, mẹ ngỡ ngàng, trời ơi con đây sao? Sao con mẹ bé thế này và mẹ không đủ tự tin bế con vì con bé quá, mẹ sợ làm tổn thương con.
     Các y tá đã giúp và dạy mẹ cách bồng con, như là xách đầu con lên vậy và phải bế bằng một tay, các y tá còn dạy mẹ cách nặn sữa, cách cho con uống bằng ống xi lanh và cả cách sơ cứu khi con sặc và đủ mọi cách mẹ không nhớ hết nữa, mẹ chỉ biết tâm trạng mẹ rối bời, hoang mang, sợ hãi.
     Lần đầu mẹ cho con uống sữa bằng xi lanh con sặc mẹ và ba hoảng sợ vô cùng, mẹ đã khóc, lần đầu từ khi sanh mẹ đã khóc trước mặt ba vì mẹ thấy con của mẹ mong manh quá mẹ sợ.
    Hàng ngày mẹ phải chăm con toàn thời gian ,1,5 tiếng là nặn 15ml sữa ra rồi rút ống xi lanh đổ vô miệng con, cái miệng chỉ bé bằng đầu ngón tay út của mẹ có khi mất cả tiếng đồng hồ vì con cứ ngủ, mắt con lờ đờ vì đáng lẽ ra thời gian này con phải nằm trong bụng mẹ mới phải, mẹ xin lỗi con yêu nhé, cho con ăn xong là mẹ ấp con trên ngực mẹ trong tư thế ngồi, cứ thế 3 tháng liền mẹ cứ lặp lại cái cảnh ấy, hầu như mẹ không được ngủ.
      Thời gian cũng trôi qua với những lần con ốm đau và con đêm nào cũng trằn trọc không ngủ được, và mẹ cũng mất ngủ kinh niên từ đấy.
     Nhưng vượt lên trên tất cả là sự kiên cường của con, sự dũng cảm của mẹ và của ba. Con của mẹ cũng đã 2 tuổi. Dũng sĩ của mẹ, mẹ yêu con nhất trên đời này!

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.