Truyện của tôi

DẠY CON!

Dạy con thế nào cho đúng?

Đây là vấn đề mà tôi đã thao thức không biết là bao nhiêu đêm chỉ để tự hỏi, liệu tôi đối xử với con như thế là đã đúng chưa?

Chắc hẳn đây cũng là băn khoăn của tất cả những ai làm cha mẹ.

Khi còn nhỏ, tôi cũng nghịch ngợm như bao trẻ con khác, Má tôi cũng như bao bà mẹ khác là rất hay cáu bẳn và thường hay đánh mắng chúng tôi, bà có thể nổi giận bất cứ khi nào lúc chúng tôi gây ra lỗi,  đánh mắng một cách rất là bộc phát, từ cán chổi, cây tre, cây nhựa là thường hay dùng nhất và phang vào đa số là từ thắt lưng trở xuống.

Nhưng sau những trận đòn như thế thì chúng tôi vẫn lặp lại những cái lỗi y chang, và đương nhiên lại bị đánh mắng. Hai chị em tôi có biến tấu 1 bài hát là ” có một bài ca không bao giờ quên, suốt ngày được nghe mắng chửi..”

 

Ba tôi thì lại khác, ba là tài xế đường dài nên rất hiếm khi về nhà, một tháng chỉ về vài ba lần, nhưng khi chúng tôi có lỗi lầm gì thì lại rất sợ Ba. Cách của Ba như thế này: Khi con cái có lỗi lầm gì thì sẽ bị đe nẹt trước, đó là ăn cơm xong thì lên nhà nói chuyện, ui chao ơi, chúng tôi vốn lười ăn, thế như những bữa cơm như vậy thường kéo dài lắm, ăn hết chén này đến chén khác chỉ để khỏi phải “nói chuyện” thôi đấy.

 

Hết màn ăn cơm xong thì hồi hộp lên nhà nhìn bản mặt đằng đằng sắc khí của Ba mà sợ hãi vì có biết Ba nói cái gì đâu? Rồi nói chuyện vì tội gì, Ba đã biết cái gì rồi?

Sau màn hỏi tội thì đến màn hay nhất là Ba sẽ hỏi tội này bao nhiêu roi? thường chúng tôi nói 10 roi thì Ba chỉ đánh 1 roi nhẹ hều và nói sẽ còn nợ 9 roi đó cộng vào lần kế tiếp nếu phạm lỗi nữa, chỉ có vậy thôi nhưng rất là đáng sợ .

 

Tương tự những lần khác cũng 10 roi và đánh 1 roi còn nợ 9 roi, nhưng chúng tôi ai cũng sợ hết.

Nếu là các bạn thì cách nào hiệu quả hơn? Riêng tôi ở cương vị đứa con thì tôi sợ cách của Ba nhất, nó giống như 1 phiên tòa, có hỏi tội, có luận tội, cuối cùng là kết án. Đứa con nó không biết là nó sẽ bị gì, bị đánh bằng cái gì, và liệu còn cái gì đáng sợ phía sau không, cho nên nó sẽ không bao giờ mắc những lỗi đó nữa.

 

Còn cách của Má tôi thì thường thấy nhất, ngay cả tôi đây cũng thường hay bộc phát giống Má, tôi ghét cái cách đó nhưng tôi rất khó kiềm chế cơn giận của mình. Khi chúng ta tức giận thì chúng ta thường mất kiểm soát và hành động theo bản năng.

Bản năng đó là những hỷ nộ ái ố sẳn có trong con người của mình rồi, và tôi cũng rút ra được một kết luận của riêng tôi, đó là chúng ta đa phần hành xử với con của chúng ta cũng gần tương tự như chúng ta được đối xử bởi cha mẹ của chính mình, ở đây tôi giống Má.

Cho dù hồi nhỏ tôi tự hứa rằng tôi sẽ không đối xử với con tôi như Má đối xử với tôi, thế nhưng trong vô thức tôi lại hành xử y như thế với con.

Lúc chúng ta đang giận mà chúng ta đánh con thì trong vô thức chúng ta chỉ đang trút đi cơn giận của mình chứ chúng ta k dạy gì con cả, và đứa con cũng cảm nhận được cơn giận của cha mẹ chúng và chúng sợ cái cảm xúc giận dữ của chúng ta chứ chúng không biết được lỗi của chúng là gì, và đứa con sẽ không hiểu tại sao cha mẹ lại ghét mình như vậy?

Tôi có một cách như thế này, lúc chúng ta giận chúng ta thử nhìn vào gương sẽ thấy bản thân mình đáng sợ như thế nào? Tôi đã làm như vậy và tôi thấy trong gương là 1 mụ phù thủy, chứ không giống 1 người mẹ hiền từ đang dạy con một chút xíu nào cả.

Như vậy làm thế nào chúng ta kiểm soát được cơn giận và dạy con một cách hiệu quả đây?  Tôi đã làm như sau:

Cách li nguồn gây ra cơn giận, ở đây là đứa con, vì chúng gào khóc rất là ức chế, có thể bỏ đi ra chỗ khác làm gì đó khiến cho mình bận rộn, 1 phút thôi cũng được.

Hãy nghĩ đến những lúc con chúng ta đau ốm, cách này cũng hiệu quả đối với tôi, bởi vì nhìn cái cơ thể nhỏ xíu mà sốt hay đau ở đâu là tôi thấy rất là đau lòng, vậy mà tôi đã định làm đau con nữa sao? Vậy là ý nghĩ muốn đánh con bị dập tắt ngay lập tức.

Khi cơn giận đến hãy nhận diện ra nó, cách này khó hơn 1 chút, lúc cơn giận ấp tới, chúng ta sẽ có 1 cảm giác khó chịu, hơi nặng nặng cái dạ dày, muốn vớ cái gì đó quăng rồi đây, lúc này chúng ta hãy thầm nói ” này, cơn giận kia mày đã đến rồi đấy à, tao không hoan nghênh mày nhé, mời mày biến dùm”, thế là mình cũng đỡ đi một chút rồi đó.

 

Tôi biết, để kiểm soát cơn giận không dễ một tí nào, thế nhưng chính vì không dễ nên mới cần phải học, giống như chúng ta đi học trên trường vậy, phải học hàng ngày, hàng giờ. Không chỉ với con thôi đâu, mà trong tất cả những cách hành xử của chúng ta với mọi người nữa, để cuộc sống này thêm dễ dàng hơn.

 

 

 

 

 

Leave a Reply

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.